Bố mẹ tôi lấy nhau khi còn khá trẻ, vì thế chỉ mới 22 tuổi mẹ đã có hai chị em tôi. Bố tôi là con trai cả trong gia đình nên ông bà nội tôi luôn đặt vào ba niềm hi vọng lớn lao: "sinh một quý tử để nối dòng".
Ai ngờ sau hai lần mang thai mẹ tôi đã cho ra đời “hai ả tố nga”. Mẹ tôi rất buồn nhưng bố tôi thì chẳng quan tâm nhiều đến điều đó. Bố rất yêu chúng tôi. Chiều nào bố cũng đặt em tôi lên yên xe phía trước, tôi ngồi phía sau và đạp đi chơi khắp làng trên xóm dưới. Mỗi lần ra sông xúc tép, bố luôn dẫn chúng tôi theo.
Sau khi đã xúc được một rổ đầy những con tép nhảy lách tách, bố lại ôm em tôi vào lòng, cõng tôi ở sau lưng rồi bơi ra giữa lòng sông để chúng tôi thỏa thích trong dòng nước mát. Mặc cho nhiều người thắc mắc sao bố tôi không sinh thêm bé trai, bố tôi chỉ cười tự hào: "có hai đứa con gái xinh xắn thế này là hạnh phúc quá rồi"...
[Quá khứ mẹ tôi]
Mẹ tôi bỏ trốn theo bố khi không được sự đồng ý của ông bà ngoại. Từ một cô gái sinh ra trong gia đình khá giả đến sống với bố, mẹ phải lam lũ với đàn lợn, vườn rau. Gót chân xinh xắn, hồng hồng của mẹ đã xuất hiện những vết nứt và đôi tay mềm mại bắt đầu ram rát.
Thế nhưng trong ánh mắt mẹ luôn rạng ngời niềm hạnh phúc. Bố tôi là cán bộ của xã. Đêm nào cũng thế, bố ở ủy ban cho tới nửa đêm mới về. Căn nhà chúng tôi lạc lõng giữa một cánh đồng tối tăm mọc đầy lau lách.
Bốn bức vách chỉ là những tấm phên đan lại. Những đêm mùa đông gió lùa hun hút vào nhà và kêu rin rít qua kẽ phên, mẹ ủ chúng tôi vào trong chăn, kể chuyện cho đến khi chúng tôi ngủ thiếp đi rồi mẹ mới bắt đầu đan len chờ bố về…
Thỉnh thoảng, những buổi chiều đi làm về sớm, bố chở chúng tôi đến nhà ông bà ngoại. Ông bà ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng bố vẫn để chúng tôi chơi ở đó một lúc với các dì rồi mới xin phép ông bà ra về.
Ít lâu sau, chúng tôi thường thấy ông ngoại xuất hiện ở cánh đồng gần nhà. Ông làm như đi thăm ruộng và vô tình gặp chị em tôi. Ông cho hai đứa rất nhiều quà. Mắt ông cũng xa xăm, rơm rướm. Khi chúng tôi kể với mẹ, mẹ đã ôm chúng tôi vào lòng và khóc. Một hôm, bố chở mẹ về nhà ngoại. Lúc trở về, tôi thấy đôi mắt mẹ đỏ, sưng húp nhưng chan chứa niềm vui, hạnh phúc...
Do gia đình chúng tôi hoàn cảnh nên bữa ăn chỉ ăn cơm chấm với súp. Mỗi bữa ăn, bố vừa đút cho chị em tôi vừa dỗ dành: “Ăn đi con gái nhỏ ơi! Ăn đi con gái ngoan, súp Liên Xô đấy, ngon lắm!”. Đạm bạc là thế nhưng hai chị em tôi vẫn lớn lên, tròn trịa như trái mít sau vườn ông nội.
Một buổi chiều nắng đã nhạt màu, hai chị em tôi đang chơi dưới gốc khế ngoài ngõ thì có một vị khách tay xách một con gà đến hỏi bố. Không rõ vị khách nói gì nhưng trên gương mặt mẹ hiện rõ nét phân vân. Mẹ nhìn chúng tôi rồi lại nhìn con gà đang vùng vẫy trên tay vị khách, ánh mắt mẹ đăm chiêu lạ. Sau đó, mẹ nhận con gà và nhốt vào cái chuồng nhỏ.
Lúc bố trở về, nghe mẹ kể chuyện, bố nhíu mày. Chúng tôi chỉ nghe loáng thoáng giọng mẹ: “Ngày nào cũng để các con ăn uống đạm bạc, em thấy thương quá”. Giọng bố cứng rắn: “Đói cho sạch, rách cho thơm, mẹ nó à”. Rồi bố cầm con gà đạp xe đi trả lại cho chủ nhân của nó…
Cuộc sống vùn vụt trôi qua, vùn vụt những đổi thay, chúng tôi lớn lên hồn nhiên, trong trẻo như những giọt sương trên cỏ. Với hai chị em tôi, những câu chuyện tình yêu ngay trong chính gia đình mình luôn là bài học làm người đầu tiên của cuộc đời mà thời gian không bao giờ làm phai đi dấu vết cả....
_______(^_^)__________ [color=#173bd3]Yukenz[/color]: cuộc sống đôi khi không cần quá giàu có về vật chất chỉ cần giàu về mặt tinh thần